Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Truyện về một cốc nước


Có một cốc nước trên bàn. Bên cạnh nó là những cốc nước khác. Nó thấy mình có mầu, đục ngầu. Các bạn xung quanh cũng như nó. Nó không biết cái bàn là gì, hay mặt đất là gì, trần nhà là gì, nó không hề biết.

Một ngày đẹp trời, nó di chuyển ra phía góc bàn, một nơi vắng vẻ. Nó thấy mình tự nhiên trong đi, đỡ đục. Nó ngạc nhiên.

Khi di chuyển về giữa bàn, cùng các bạn, nó lại thấy nó có mầu, đục ngầu. Nó sợ hãi.

Nó lại di chuyển về phía góc bàn, nơi yên tĩnh. Nó lại thấy nó trong dần, trong dần. Nó nhìn thấy mặt bàn. Nó nhìn thấy cả góc bàn, nơi trước đây khi ở giữa bàn nó không hề biết là còn có sàn nhà, và mặt bàn nó đang đứng cao hơn sàn nhà cả một khoảng không.

Rồi nó nhìn thấy trần nhà, với một khoảng không lớn hơn. Thật thú vị, nó nghĩ thầm. Phải nói chuyện này với các bạn mới được. Nó di chuyển vào giữa bàn để nói với các bạn của nó.

Các bạn nó nghe chuyện cười và bảo nó bị điên. Các bạn bảo nó bị ẩm ic, bị chập mạch. Nếu còn tiếp tục nói về những điều như thế nữa, họ sẽ cho nó đi trại tâm thần. Các bạn nó bảo với nó, chỉ có ở đây thôi, làm gì có gì khác. Nó thấy buồn, nó lại bị vẩn đục lại.

Nó lại di chuyển ra phía góc bàn. Lần này nó nhìn thấy cửa sổ, nhìn thấy bầu trời xanh phía xa xa. Thấy cây, thấy cành, thấy lá. Thấy hoa, thấy chim, thấy bướm. Nó lại trong veo.

Nó trong đến nỗi nó bám theo được ánh sáng đi khắp nơi. Chu du khắp nơi, học hỏi nhiều điều. Rồi lại trở về với chính nó. Thời gian nó đi chu du ngày càng nhiều hơn, nó xuống sàn nhà, nó lên trần nhà, nó ra cả ngoài ô cửa sổ. Nơi mọi thứ với nó đều thân thuộc. Nó biết, nơi nào cũng là nhà của nó cả.

Một thời gian sau. Nó trong đến nỗi không đục trở lại được nữa. Trong tinh khiết. Trong đến nỗi mọi ánh sáng xuyên qua nó đều là ánh sáng. Đến độ, nó trở về giữa bàn, mà không hề bị vẩn đục lại. Các bạn nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên. Các bạn không nhận ra nó nữa. Nó đã là một người khác hoàn toàn.

Nó cũng không định thuyết phục các bạn nữa. Nó hiểu rằng các bạn cũng như nó. Nó chỉ có duyên được đi trước. Và còn có những người đi trước nó nữa. Nó biết rằng, tất cả đều là nước.

Nó không di chuyển ra góc bàn nữa. Nó ở giữa bàn, chính giữa. Nó cầu nguyện cho các bạn nó.

PS: Các bạn có phải là một cốc nước không. Các bạn đang đứng ở đâu?

1 nhận xét: